Thứ Bảy ngày 6 tháng Một năm 1917...

...năm binh sĩ bị kết tội
được hộ tống tới Bouchavesnes...

...ngay trước cuộc chiến Somme.

 

Cẩn thận dây điện!

 

Đầu tiên, người ta vui mừng
và cảm thấy phiêu lưu...

...khi mang tấm thẻ có đánh số 2124.

Anh ấy bị bắt đi quân dịch từ khu vực Seine.

Trên chân anh ấy là đôi ủng
lấy từ chân của tên lính Đức đã chết.

Trước khi trở thành 2124,
anh ấy được biết với cái tên Bastoche...

...và anh ấy yêu thương
một phụ nữ xinh đẹp tóc đỏ...

...một cô gái tên Véronique Passavant.

 

Anh ấy là một thợ mộc.

 

Những lúc nghỉ ngơi khỏi công việc đó,
họ thường đi uống bia..

...ở quán rượu Little Louis
trên đường Golden Hand.

 

Anh ấy đã lấy đôi ủng từ một kẻ thù
người không còn cần chúng nữa.

Bị nhồi nhét bởi rơm hay báo chí...

...họ đã thay thế con người cục mịch của anh.

 

Anh ấy bị xử ở tòa án quân sự
vì tự làm tổn thương mình.

 

Người ta đã tìm thấy thuốc súng
trên bàn tay bị thương của anh ấy.

Anh ấy đã đối mặt với án tử hình.

 

Cẩn thận dây điện!

 

Binh sĩ thứ hai
đeo thẻ số 4077...

...cũng ở gần Seine.

 

Anh ta từng là thợ hàn đường ray của bang...

...ở Bagneux.

Tên anh ấy là Francis Gaignard...

 

...tên riêng là Six-Sous.

Anh ấy biết những người nghèo đã tạo ra đại bác
để hủy diệt chính mình...

...nhưng nghững người giàu đã bán chúng.

 

Anh ta đã cố giải thích điều đó cho binh lính,
nhưng anh ta không phải là người phát ngôn giỏi.

 

Và loại rượu rẻ tiền,
bạn tốt nhất của dân nghèo...

...làm mờ đi mắt của binh sĩ...

...điểu đó làm cho mọi việc khó khăn
khi tiếp cận với họ.

 

Số 1818 chắc chắn là người dũng cảm nhất
và cứng rắn nhất trong số họ.

Anh ta từng giết một binh sĩ đồng đội...

 

...một binh sĩ xem thường cái chết.

 

Đứng dậy! Đồ con heo!

 

Bọn hèn nhát lười biếng!

Anh! Đứng lên!

Đứng lên! Tấn công! Tấn công!

Anh! Tiếp tục đi!

 

Không có ai khám phá ra.

 

Benoít Notre-Dame
là một nông dân ở Dordogne.

 

Một buổi sáng tháng Tám...

...họ đến tìm anh ấy tại nông trại
và cử anh ấy đi trên một con tàu.

 

Cẩn thận dây điện!

 

Dây cáp điện thoại là mối liên lạc duy nhất
tới mảnh đất của sự sống.

Một sợi dây mỏng manh, cơ hội duy nhất của họ
để nhận sự khoan hồng của tổng thống Poincaré.

Thậm chí người duy nhất
vẫn còn tin tưởng việc đó là...

...số 7328, mới được tuyển ở Corsica:

Angel Bassignano.

 

Theo tất cả những ai từng biết anh ta,
thì anh ta chẳng phải thiên thần.

Anh ta lả kẻ dối trá, lừa gạt, khoe khoang ...

...một gã hớt lẻo và là một kẻ gây rắc rối.

 

Trước tất cả những việc đó...

...Tina Lombardi làm việc với mấy ả điếm của anh ta.

Anh ta lãnh án tù năm năm...
vì vấn đề tình yêu hay danh dự...

...phụ thuộc vào người mà anh ta nói chuyện.

Đó thật sự là mâu thuẫn
giữa những kẻ dắt gái với nhau.

 

Mùa hè năm 1916, những kẻ phạm tội ác thông thường
được lên danh sách...

...để tăng cường cho trung đoàn
đã tan rã tong trận chiến ở Verdun.

Họ đã cho anh ta lựa chọn.

Đạn cứ nổ quanh đây suốt!

Không, giờ nó yên ắng hơn rồi.

 

Những cái này dành cho ai?

 

Chà, thật ra...

...các anh sẽ tấn công vào ngày mai.

 

Chúng tôi chỉ chuẩn bị trước.

 

Cẩn thận dây điện!

 

Người thứ năm là " Hoa bắp, "
tên riêng của cả một giai cấp vào năm 1917 .

Cậu ấy vừa qua tuổi 20 năm tháng.

 

Những ngày này, mọi thứ đều làm cậu ấy sợ hãi:

Đại bác của Pháp nổ suốt ngày...

...ngọn gió báo trước
những cuộc tấn công bằng hơi độc...

...như một án tử hình.

Cậu ấy chưa từng biết những chuyện ấy.

Trái ngược với điều đó, những cơn bão gầm thét
như giúp những người canh ngọn hải đăng.

 

Và rồi hàng loạt đạn nổ ra.

 

Của anh đây, chiếc vé chiến thắng
để quay về với hôn thê của anh.

Chiếc vé tới tòa án quân sự.

Cứ xem như không thấy gì đi, trung sĩ.
Cậu ta đã chịu đựng đủ rồi.

-Họ có thể xử tử cậu ta.
-Hãy tỏ ra nhân tính một lần đi.

-Im miệng!
-Làm ơn, trung sĩ.

Im miệng!

 

Lần đầu tiên Mathilde
và Manech làm tình với nhau...

 

...anh ấy ngủ say, tay đặt trên ngực cô ấy.

 

Mỗi lần vết thương của cậu ấy phát đau,
Manech lại cảm thấy trái tim của Mathilde trong tay mình.

Từng nhịp đập mang cô ấy tới gần cậu ta hơn.

 

Nếu Manech đã chết,
Mathilde sẽ biết.

 

Từ khi nhận được giấy báo tử...

...cô ấy vẫn bướng bỉnh tin vào trực giác của mình,
như một sợi dây mỏng manh.

Cô ấy chưa bao giờ nản lòng.

 

Và Mathilde là vẫn vui mừng vì điều đó .

Nếu sợi dây cáp điện thoại đó không dẫn cô
đến với tình yêu của mình, cũng không sao...

...cô ấy luôn có thể dùng nó như một cái thòng lọng.

 

Tháng Sáu năm 1920, Mathilde nhận được
một lá thư từ một nữ tu.

Một bệnh nhân ở bệnh viện Rennes
muốn gặp cô ấy.

 

Ông ta đã gặp Manech vào tháng Một năm 1917
ngay trước trận chiến Somme.

 

Tháng Tám, năm 1912.

 

Tôi rất đẹp trai, phải không?

Đó là ở De Dion...

 

...with direct drive.
...cứ lái xe đi thẳng.

 

Please, tell me about Manech.
Làm ơn kể cho tôi nghe về Manech.

 

In January `17...
Vào tháng Một năm 1917...

 

...I escorted five condemned soldiers.
...tôi đã hộ tống năm binh sĩ bị kết tội.

 

He was one of them....
Anh ấy là một trong số họ..

Yes.
Phải.

 

Tôi đã dẫn họ tới hầm quân sự.

 

Các hiến binh đã chời đợi cùng các tù nhân
gần một nghĩa trang bị bom xới tung.

 

Anh đang làm gì với đôi ủng của lính Đức vậy?

-Chờ đợi.
-Đợi cái gì?

Xin lỗi? Anh sẽ đợi!

 

Anh ta sẽ ký tên lên nó.

Họ không nên kết tội tôi.

Tôi là người Corsica, không phải người Pháp!

 

Để cậu ta yên đi. Cậu ta sẽ mất nó,
nhưng như thế là tốt nhất.

 

Xong chưa, trung úy?

 

Giá lạnh đã cứu nó.

Nó sẽ bị hoại tử vào mùa hè.

 

Còn Manech?

 

Anh ấy có bị thương không?

 

Họ đã phải cắt đi hai ngón tay, nhưng anh ấy
không còn phải chịu đau đớn nữa.

 

Tôi đã dẫn họ tới một hầm
quân sự tên là Bingo Crépuscule.

 

Thánh thần ơi!

Anh không thể để họ thất lạc trên đường được sao?

Không tìm cách tống khứ họ đi sao?

 

Tôi nhận được lệnh phải đưa năm người này tới.

Còn tôi sẽ cho anh biết mệnh lệnh của tôi!

Tôi sẽ quẳng những gã này lên chiến tuyến...

..và để chúng chết như những con chó
giữa ranh giới của chúng ta và lính Đức!

Đó chính là mệnh lệnh của tôi, trung sĩ!

 

Anh thấy đấy, trung sĩ, với bọn
lính Đức, có một hiện trạng ở đây.

Hơi yên tĩnh quá sao? Hãy đốt pháo hoa
và xem chúng nổ ra sao đi!

 

Súp đây, các anh. Các anh may mắn đó, nó còn nóng.

 

Củ cải đường và thì là.

 

Anh muốn ăn gì?

 

Một tách sôcôla nóng
và vài cái bánh mì với mật ong.

Chắc tôi phải giết cha mẹ mình mới lấy được cho cậu thứ đó.

Anh có phiền không, trung úy?

 

Anh ta là trẻ mồ côi.

Anh ta sẽ kiếm được nó.

Célestin Poux là Kẻ cướp phòng ăn tập thể,
Kẻ cướp nhà bếp.

 

Mười lăm phút sau,
anh ta quay lại với tất cả những thứ đó.

Bơ Guérande mặn...

...mật ong mùi hoa oải hương...

 

...và cacao từ Nigeria!

 

Xuất chúng...

Cho tôi biết, Hoa bắp...

...anh không có ai để viết thư về sao?

Một vị hôn thê?

 

Mathilde.

Tên cô ấy là Mathilde.

 

Mathilde.

 

Tôi nghe thấy tiếng tim cô ấy đập,
giống như mã Morse.

 

Chúng tôi đã đính hôn.

 

May mắn là chúng tôi sẽ không phải
đợi tới khi hết chiến tranh.

 

Giờ thì tôi có thể về nhà ngay sau
buổi thi hành án.

 

Tôi có nên kể cho cô nghe phần cuối không?

 

Tôi buồn bã, nhưng không mờ mịt.

Chuyện gì đã xảy ra?

 

Chúng tôi phá bỏ hàng rào có gai...

...và trang bị cho năm người chống lại cơn lạnh.

 

Célestin Poux đã nhận đôi găng tay bằng len màu đỏ
tđể bảo vệ bàn tay của hôn thê anh ta.

 

Có xa không?

Quá xa so với lựu đạn, quá gần so với pháo.

Hơi độc cũng không thể được.
Lỗ khoan khí luôn xộc vào.

Anh nghĩ họ làm được không?

Nếu họ không bị nổ tung thành từng mảnh,
họ cũng sẽ chết đói và đóng băng.

Dù cách nào thì nó cũng sẽ làm bọn Đức thích thú.

 

Một viên hạ sĩ trao cho Bastoche,
người thợ mộc, một cái ôm.

Đó là hạ sĩ Gordes.

Họ đã biết nhau khá rõ trước chiến tranh.

 

Và rồi họ tiến lên.

 

-Chết tiệt...
-Im đi.

 

-Chết tiệt!
-Im đi!

 

Tháng Chín năm 1914.

Nâng 150 pao thật dễ dàng.

Và tôi vẫn chưa xài hết sức đâu.

Nhưng sáng hôm đó...

...vào tháng Một năm 1917,
Manech còn sống hay không?

 

Vào bình minh, Favart điểm danh tên của họ.

 

Tách rời khỏi người nôn dân Dordogne,
tất cả họ đều trả lời.

-Bassignano!
-Thưa ngài!

-Bouquet!
-Gì nữa đây?

Langonnet!

Vẫn còn ở đây!

Hoa bắp, trốn kỹ hơn đi.

Notre-Dame!

 

Notre-Dame!

 

Đó là tất cả những gì tôi biết.

 

Tôi đã viết báo cáo với trái tim nặng trĩu.

 

Đúng lúc đó, Esperanza!
Bọn Anh đang thay thế chúng ta, chúng ta nghỉ.

Chính xác chứ? Cái gì vậy?

 

Danh sách các tù nhân bị kết tội,
được ký bởi Đại úy Favourier.

Đưa cho tôi.

 

Đừng có đứng đó như thế.
Đây không phải là Pompeii.

Anh đã được thăng chức.
Anh sẽ đi tới Vosges.

Thậm chí có như vậy, thưa ngài...

...cuộc viễn chinh này cũng thật khó nuốt.

Thật may cho anh. Nơi chúng ta tới có
khí độc và thuốc chữa đau họng.

Vosges nổi tiếng thật ngọt ngào.
Giải tán.

Một vài tháng sau đó,
tôi bị thương trong trận Somme.

Tôi kết thúc trong chiếc xe cứu thương
ở Chardolot cùng...

...một viên hạ sĩ ở Bingo Crépuscule.

 

Nhưng anh ta chỉ cón sống được vài ngày.

 

Là tôi, Esperanza.

Bingo Crépuscule, nhớ không?

 

Xin lỗi, tôi không nhận ra anh.

 

Năm người bị quẳng vào miền đất hoang vu...

 

...chuyện gì đã xảy ra với họ?

Anh nghĩ sao?

 

Không ai sống sót sao?

Lương tâm của anh làm anh phiền muộn sao, Esperanza?

Anh nên kẹt lại quanh đó.

 

Anh đã thấy đại úy M's...

...với đồ lót phấp phới
và một con chim hải âu lớn.

 

Anh mê sảng vì cơn sốt rồi!

 

Chúng tôi đã cử năm người đó đi
và mang về năm xác chết.

Kết luận...

 

Mắt tôi đã không còn, nhưng tôi có thể
hình dung biểu hiện của anh và tôi thích thế.

 

Ông ta thật sự nói về Đại úy M`s
và chim hải âu sao?

 

Và đồ lót.

 

Của cô đây, thưa cô.

Trong đây là đồ đạc của tù nhân
và tôi phải trả về cho gia đình họ.

 

Sức khỏe tôi ngăn tôi làm được việc đó.

 

Đó là bức thư người nông dân Dordogne,
Notre-Dame, viết cho vợ anh ta.

Tôi đã gửi bản gốc đi ngay sau khi rời Bingo.

 

Ông ở đây vì khí độc phải không?

 

Còn tệ hơn thế. Bệnh cúm Tây Ban Nha chết tiệt.

 

Cái chết đến thật huyền bí.

 

Mathilde.

Nếu cháu không thể khóc thì cố nói chuyện đi.

 

Nếu cháu không nói được thì cứ im lặng.

 

Nhưng thỉnh thoảng trò chuyện
có thể dẫn đến nước mắt.

Nước mắt thể hiện điều cháu không thể nói,
nếu cháu hiểu đúng ý chú.

 

Còn không, cháu có thể cứ giữ
bộ mặt buồn thảm đó!

 

Louis nhỏ bé, hãy nói với Véro tôi đang nghĩ về cô ấy.
Thật xấu hổ khi cô ấy không nói chuyện với tôi.

Tôi đã thấy Biscuit, chúng tôi vẫn dàn xếp được.

Tạm biệt, bạn của tôi. Bastoche.

 

"Benoít Notre-Dame, số 1818.
Anh đã không viết thư lâu rồi. "

Hãy nói với Bernay già anh muốn
thanh toán mọi thứ vào tháng Ba.

Phân bón của ông ta mắc quá,
hãy trông chừng ông ta.

Nói với Baptistin của anh là anh yêu nó...

...và nó sẽ ổn thôi nếu nó chịu nghe lời
mẹ yêu quý của nó.

Đó là người tuyệt vời nhất mà anh biết.
Yêu em. Benoít.

 

"Gởi tới Tina Lombardi,
từ Angel Bassignano. "

 

Nếu Chickpea đến trước bữa tối,
thì Manech còn sống.

 

Tôi không đói.

 

Bữa tối sẵn sàng rồi.

 

Mathilde, bữa tối.

Tôi tới đây!

 

Mathilde được sinh
vào ngày 1 tháng Một năm 1900.

Rất dễ tính tuổi của cô ấy.

Năm 1903, bố mẹ cô ấy chết
trong chuyến xe buýt số 44 gặp tai nạn.

Từ lúc đó, Mathilde thường xuyên
nói chuyện với bản thân mình:

Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi!
Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi!

Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi!
Tro tàn về với tro tàn, cát bụi về với cát bụi!

 

Chú và dì cô ấy, Sylvain và Bénédicte,
đã nuôi cô ấy...

...nhờ vào bảo hiểm sinh mạng bố mẹ cô ấy
đã đầu tư vào Pierre-Marie Rouvière.

 

Khi cô ấy 5 tuổi,
Mathilde mắc bệnh bại liệt.

Cô ấy nằm liệt giường hằng tháng trời...

...bất chấp mù tạt cô đặc ...

 

...quả lắc...

...cả nước pha với cỏ bốn lá.

 

Hôm nay Mathilde 20 tuổi.

Cô ấy chơi kèn tuba. Đó là nhạc cụ duy nhất
đủ sức thể hiện nỗi đau buồn.

 

Con chó Chickpea đánh rắm trong giấc ngủ.

Khi nghe thấy nó,
Bénédicte luôn nói:

Con chó đánh rắm, làm tim tôi vui mừng.

Mathilde cần sự trị liệu hàng ngày.

Từ lúc đình chiến, Georges Cornu,
một nhà vô địch bơi lội...

...xoa bóp cho cô ấy.

Cô ấy từng thấy xấu hổ,
nhưng cô ấy đã vượt qua chuyện đó.

Thỉnh thoảng Mathilde tưởng tượng
rằng Georges ngưỡng mộ cô ấy...

...bị tra tấn bở nỗi khát khao.

Còn gì nữa, anh ta từng nói:

Cô có một dáng vẻ rất đẹp, thưa cô.

Và tôi đã xoa bóp rất hay.

 

Sau đó, cô ấy không chắc chắn
liệu cô ấy có nên gọi anh ta là:

Georges thân mến....

 

Georges thân mến của tôi....

 

Jojo....

 

Thỉnh thoảng, trước khi chìm vào giấc ngủ,
cô ấy tưởng tượng mình trong những tình huống khiêu gợi

 

Mathilde không cần phải ảo tưởng
quá lâu...

...trước khi được đáp ứng mong muốn.

 

Từ khi anh ấy biến mất...

...cô ấy không thể không nghĩ về hôn phu
để tự làm thỏa mãn mình.

Chuyện là như vậy....

 

Nếu chú là cháu, Mathilde, chú sẽ quên cậu ta.

Theo đuổi giấc mơ viễn vông làm gì?

Nếu cậu ta còn sống,
chắc cháu đã nghe nói rồi.

Anh ấy bị bắt làm tù nhân.

 

Và ở cạnh một cô gái Đức
với bím tóc và bộ ngực lớn.

Một chàng trai vùng Breton ăn cải bắp Đức sao?
Không thể nào.

 

-Cháu giúp gì được không?
-Cứ đứng trên chân của cháu đi.

Cháu đang đứng trên chân mình đấy chứ.

-Gì cơ?
-Không có gì.

Chú nghe thấy rồi đấy.

Nhưng giấc mơ của cháu không đứng thẳng đâu.

 

Người ta không thể đưa Manech tới Bingo.
Người của ta đào hầm quân sự đối diện với nó.

Thông thường, kẻ chiến thắng sẽ giữ người tù.

Vậy thì anh ấy đã mất trí.
Hoặc đang lẩn trốn khỏi việc lao động nặng nhọc.

Thôi mơ mộng đi, Mathilde.

Hãy đối mặt với nó.

Cháu sẽ tìm được một người chồng, bất chấp...

 

Có gì đó thật lạc điệu.

 

Em sẽ tìm Kẻ cướp phòng ăn tập thể,
Célestin Poux.

Tôi lấy gì cho cậu đây?

Hoặc ả điếm Corsica.
Cô ta có thể biết nhiều hơn em.

Ngày mai cháu sẽ đi Paris.

 

Để làm gì?

Để tìm một người sống sót từ Bingo Crépuscule.

 

Tôi đã từng xử lý nhựng vụ việc nghiêm trọng.

Tôi có cả một tủ đầy.

Những chuyện xì căng đan
nằm dưới lớp thảm...

...được mang lên bởi trí tò mò của Pire.

 

Xem sự việc rất lớn này đi.

Rất nhạy bén.

Vào năm 1917, một chiếc xe lửa trật đường ray.
Bốn trăm hai mươi lăm binh sĩ đã chết.

Phòng thẩm tra tiết lộ vì sao một sĩ quan
muốn nó khởi hành...

...mặc dù hệ thống thắng bị hư.

Một câu chuyện thay thế
được dựng lên bởi chính quyền Poincaré.

Gia đình các nạn nhân chỉ hy vọng
tìm được các binh sĩ hả?

 

Germain Pire!

 

Kẻ tò mò độc nhất.

 

Độc nhất, thưa cô.
Tôi đã tìm ra những người lính...

 

...dù quân đội không hài lòng.
Cứ cho là anh ta đã chết và bị chôn vùi.

Tôi sẽ soạn đồ và tìm theo dấu vết
của Poux Célestin ngay...

...và ả điếm Corsia.

Còn tiền công thì sao, ông Tò mò độc nhất?

 

Kẻ tò mò chỉ công kích những kẻ yếu thế thôi, thưa cô.

Với cô, tôi có thể tính giá...

...20 franc một ngày.

Tất nhiên là bao gồm cả phụ phí.

Sao ông lại tốt như vậy?

 

Hélène, đến đây chào đi nào.

Đừng lo lắng về phụ phí.

Germain Pire ăn rất ít, không uống rượu
và cho tiền bo rộng rãi đâu.

 

-Notre-Dame de Paris?
-Không phải Notre-Dame de Paris!

Tôi gọi tới từ Paris
về chuyện của Notre-Dame, Benoít!

Benoît Notre-Dame!
Một nông dân lực lưỡng và tốt bụng.

Đã chết vì đất nước.

Tôi đã mất rất nhiều giáo dân.

 

Vợ anh ấy và Baptistin còn ở đó không?

Im lặng! Cô Minet, tôi không nghe được gì cả!

Không. Cô ấy đã đóng gói và rời đi sau đó,
không để lại địa chỉ nào.

Tôi đang nghe thấy một dàn đồng ca phải không?

Tất nhiên đó là một dàn đồng ca!
Chúng tôi đang ở trong nhà thờ, thưa cô.

Nhưng phần cuối thì không phải ngập ngừng vậy đâu!

 

Cám ơn, thưa cha. Tạm biệt.

 

Bingo Crépuscule.

Tôi không hiểu gì về nó!

 

Tôi nghỉ ông muốn bảo vệ việc kiện tụng.

 

Sự xấc láo của cô rất đáng yêu vào lúc 10 tuổi,
không phải 20 tuổi.

Vậy bắt đầu nói chuyện nghiêm túc với tôi đi.

Cô đang lãng phó tiền bạc của mình
vào một hành trình lố bịch.

Bingo Crépuscule!
Sao không phải là Yippee Doodle-doo?

 

Tôi muốn xem hồ sơ lưu trữ của quân đội.

 

Mathilde, hãy nói là có một
chút xíu sự thật ở đây.

Nếu một người còn sống sót,
anh ta cũng đối mặt với lao động cực khổ.

Và cô biết thế! Sự tò mò của cô
sẽ đặt anh ta vào tình thế nguy hiểm!

 

Hãy biết điều đi.

Bố mẹ cô giao phó cô cho tôi...

Tro tàn về với tro tàn...

Chỉ có vậy thôi.

Họ giao phó hạnh phúc của tôi trong tay ông.

 

Tạm biệt.

 

Tạm biệt, Pierre-Marie.

 

Đừng như thế, Mathilde thân mến.

Tôi đang nghĩ về tương lai của cô.

Tôi rất tiếc khi biết sức khỏe của cô ngày
càng tệ hơn, bất chấp bức thông điệp.

Chà, được rồi.

 

Tôi sẽ xem mình có thể làm gì.

 

Nó không chỉ xảy ra ở Lourdes.

 

Tôi đang tìm Tina Lombardi.
Tôi biết cô ấy khi cô ấy còn nhỏ.

 

Các bà, tôi là chú của Tina Lombardi
và tôi muốn biết...

 

Xin lỗi...

...tôi trông nom lợi tức của gia đình Lombardi...

...và tôi đang tìm Tina.

Cô ấy được hưởng một món tiền.

 

Ông là người tìm kiếm Tina Lombardi?

Chà, thật ra...

 

Đã tới Corsica chưa ư?

 

Rất ấn tượng.

Nhưng Tina đang đi trên con phố nào đó khác.

May mắn là một thành viên cao cấp
của cảnh sát...

...đã theo dấu cô ta ở Bar-le-Duc.

Valentina Emilia Maria Lombardi,
a.k.a. Tina...

...được đăng ký vào năm 1 916...

...gần trung đoàn thứ 23
đóng quân ở Marseilles.

 

Từ sau khi đình chiến,
mấy cô ả bắt đầu sổ lồng.

Tôi đã mất dấu cô ấy, nhưng tôi đã rất bận rộn.

 

Cô ấy đã biến mất vào không khí.

 

Vậy là ông bỏ cuộc.

Không hẳn vậy.

Pire không bao giờ chấp nhận thất bại.
Pire rất cứng đầu.

Sự vô vọng của Pire không tồn tại.

 

Hoàn hảo. Cám ơn ông.

 

Chỉ một chút thôi.

 

Không phải mắt.

 

Cẩn thận với cái đó!

 

Tôi giúp gì được cho cô?

 

Đây là hôn phu của tôi.

 

Và anh ta, người thợ mộc...

..tôi nghĩ ông biết anh ta.

 

Cô họng tôi khô quá.
Một ly rượu ngon..

Sẽ khiến bác sĩ tới đây đấy.

 

Khẩu hiệu của bà dì tôi.

Bà ấy chết năm 1911 ở Besançon.
Bà ấy được 99 tuổi.

Chưa bao giờ bệnh một ngày.

 

Chúc may mắn.

Gõ vào gỗ đấy.

 

Do chiến tranh sao?

 

Do một con linh cẩu ở Vườn thực vật.

Tôi cứ để nó lộ ra, vuốt ve nó.

Bastoche và Biscuit đã làm nó.

 

Biscuit?

Người bạn tốt nhất của anh ta.

Họ gặp nhau vào năm 1910 trong trận lũ,
cứu mạng một phụ nữ.

Bastoche rất tài năng...

...nhưng Biscuit là một thiên tài.

Một nhà ảo thuật với cái đục.

 

Anh ấy đã làm chốt tất cả các khớp.

 

Cái này cho ông.

''Louis, hãy nói với Véro tôi đang nghĩ về cô ấy.
Thật xấu hổ khi cô ấy không nói chuyện với tôi.

Tôi đã thấy Biscuit, chúng tôi vẫn dàn xếp được.

 

Tạm biệt, bạn của tôi. Bastoche.''

 

Vẫn dàn xếp được nghĩa là họ đã tranh cãi.
Ông biết tại sao sao?

Một bí ẩn.

 

Họ đã băng qua địa ngục cùng nhau.

Trận Marne, trận Woëvre, trận Somme....

Và một ngày, ai mà biết được tại sao,
họ ngừng trò chuyện.

 

Biscuit bị chuyển đi.

Anh ta chết trong một bệnh viện quân sự bị đánh bom.

 

Tôi mừng là cuối cùng họ cũng dàn xếp được.

 

Họ sẽ không tụ tập đông đúc ở ngoài
để vào đây hôm nay đâu.

Rót cho tôi một ly chứ?

Cô ấy khát rồi!

 

Một bàn tay gỗ, một trái tim vàng.

Vì tình yêu.

Tình yêu thật sự!

Nhưng ai là Véro?

Véronique Passavant. Người phụ nữ của anh ấy.

Họ thường tới đây cùng nhau.

Sao họ lại tranh cãi?

Anh ấy có thể đã đi lang thang
và cô ấy không tha thứ.

 

Thứ cô cần đây: Năm 1917, lối này.

 

Những hồ sơ màu đỏ chính xác là gì?

Tài liệu bí mật.

Ồng cần sự ủy thác của ai đó có chức vụ cao hơn.

-Tất nhiên, chúng ở trên lầu.
-Ông đi giúp anh ta đi.

 

Cứ xem như anh là nhân vật có chức vụ cao,
anh sẽ ủy quyền cho chúng tôi chứ?

Nếu tôi suy nghĩ như vậy,
tôi đã không làm một sĩ quan.

Cô hãy nghĩ là mình thật may mắn
vì đã được phép vào đây rồi.

Thông thường phải mất vài tháng.

Trông chúng có vẻ ngăn nắp, nhưng thật sự rất hỗn độn.

Vậy trận Somme...

Khu vực Bouchavesnes, hầm chiến đấu 108.

 

Thật là hỗn độn.

Nhìn cái này xem. Hấp dẫn đấy!

 

Tôi giúp được không? Cám ơn anh đã
hồi âm tốt đẹp cho tướng quân.

 

Chúng tôi là bạn tốt.

Bouchavesnes.
Hai người bạn của tôi đã chết ở đây.

 

-Thật đáng sợ, cuộc chiến ngay hầm quân sự đó.
-Paris cũng không tốt hơn đâu.

Thậm chí không kiếm được một taxi sau khi xem hát.

Tôi cũng nghe nói vậy.

Chúng tôi muốn có thông tin trong hầm số 108.

 

Xếp theo thứ tự, hầm số 104, 105.

Hầm 107. Hầm 106 đâu?

 

Hầm 108.

Thật phiền phức, nó được viết trên cả hai mặt!

 

Hầm 108.

 

"Bọn Đức đào chúng, quân ta chiếm được năm 1916,
và đổi tên là Bingo Crépuscule."

Sao không phải là Yippee Doodle-doo?

 

"Ngày 6 tháng Một, không có gì để báo cáo.

Ngày 7, một trận đánh lớn với thương vong.

Những người bị giết:
Đại úy Favourier, giáo viên lịch sử.

Trung úy Benoît Estrangin, nhân viên bảo hiểm.

Hạ sĩ...''

 

Thật kỳ lạ. Các tài liệu thương vong
bị liệt vào dạng tối mật.

Tối mật? Ý anh là...?

Xin lỗi.

 

Anh có thể...?

Xin lỗi, chúng ta không thể xem nhiều hơn nữa.

 

Thậm chí tướng quân cũng không thể. Làm ơn.

 

Cám ơn anh đã dành thời gian.

Không có gì.

 

Không có gì ở đây đáng quan tâm.
Giấy tờ cẩu thả, hóa đơn quân nhu.

Thông thường thôi.

Tôi đã hy vọng quá nhiều.

Đó là điều tôi mong đợi.

 

Cô đã đi quá xa rồi.

 

Tôi thật sự hy vọng mảnh giấy này
không thuộc hồ sơ bí mật.

 

Ông phải cho tôi biết nếu nó thật sự quan trọng.

Không có gì cả.

 

Chỉ là lệnh đồng ý.

Của tổng thống sao?

 

Đúng vậy.

Tổng thống Poincaré thỉnh thoảng vui vẻ
cho phép một binh lính xứng đáng.

Hết chuyện!

Tôi sẽ tiễn hai người ra ngoài.

 

Hạ sĩ Bouquet, Kléber.

 

Hạ sĩ Gaignard, Francis.

 

Binh nhì Notre-Dame, Benoît.

Binh nhì Bassignano, Angel.

Binh nhì Langonnet, Manech.

Vì tự làm tổn thương mình,
các anh phải chịu hình phạt tử hình.

 

Nếu trước bảy tiếng đếm
con tàu chưa vào đường hầm...

...hoặc người soát vé chưa tới...

...thì Manech đã chết.

Một, hai, ba...

 

...bốn, năm, sáu...

 

Kiểm tra vé, làm ơn.

 

Cá tháng tư!

 

Khi báo chí thôi bận rộn,
chúng ta có thể đăng quảng cáo của con.

"Phần thưởng cho ai có thông tin
liên quan tới Bingo Crépuscule.''

Cổ vũ con bé không làm nó thèm ăn lại được đâu.

Hãy dẫn nó tới Hội chợ Quimper.

Để làm gì?

Thay đổi phong cảnh.

 

Cháu có thể gặp một chàng trai dễ thương.

Để làm gì?

Để đám cưới và có con. Nói với con bé đi!

Chú rót cho cháu một ly nhé?

 

Cháu uống rượu sao?

"Một ly rượu ngon sẽ gọi bác sĩ tới."

 

Cái đó ở đâu ra vậy?

Một phục vụ quầy rượu với một bàn tay gỗ.

Khẩu hiệu của dì anh ta.
Bà ấy chết lúc 100 tuổi ở Besançon, năm 1911.

Cháu nhắc lại được không?

 

Ở Besançon, năm 1911...

...một bà lão 99 tuổi để lại một
đứa cháu trai với bàn tay gỗ...

...chủ quán rượu Bàn tay chết
ở đường Bàn tay vàng...

...người hay nói câu mà
chú Sylvain vừa hỏi cháu.

 

Con bé xỉn rồi.

 

Nhìn xem!

 

Con chim hải âu rất bướng bỉnh.

 

Nó biết là nó có thể bay lâu hơn cả cơn gió.

 

Này, sỏi của tôi.

Sỏi của tôi!

 

Véronique Passavant, ngày 17 tháng Bảy, năm 1920.

Tôi đang viết thư từ quán rượu Louis nhỏ bé.
Anh ấy đã nói với tôi về cô.

Tôi phải nói với cô về cuộc gặp
làm cho tôi sửng sốt.

Tôi đã tới xưởng gỗ của Bastoche.
Tôi cảm thấy rất buồn.

Tôi muốn nói chuyện với Bastoche.

Bastoche?

Anh ấy đã chết. Ngay trước trận chiến Somme.
Sơ không biết sao?

Tôi biết một điều khác.

Điều gì?

Ở bệnh viện nơi tôi chăm sóc
những người bị giang mai..

...có một bệnh nhân gửi cho cô cái này.

 

Nếu cô không muốn chết với vết thương
rỉ máu, hãy trả lời tôi!

Người lính lẩn trốn với Bastoche của cô....

Cho tôi biết...

Cho tôi biết đó là người Corsia.

Chú đã bị làm tổn thương bởi các nữ tu
khi chú còn nhỏ!

 

Tina Lombardi biết điều gì đó mà chúng ta không biết.

 

Cái gì?

Cô gái Lombardi đó...

...cô ấy biết điều gì đó mà chúng ta không biết.

 

Điều đó chứng tỏ Bastoche đã trốn thoát.

Với một tù nhân bị kết tội khác.

Cô ả đó chắc chắn nghĩ đó là Angel của cô ta.

Nhưng nếu Bastoche đã trốn thoát,
anh ta chắc chắn đã tìm Manech.

Nếu anh ta trốn thoát.

Đưa cho chú.

Nói tới từ nếu thì một con bọ chét
có thể mang được một con voi.

Có thể.

Nhưng không có từ nếu,
cháu có thể tự treo mình.

 

Vì có anh nên tôi phải dành cả đời để
nhặt sỏi trên thảm cỏ của mình!

 

Khi tôi thấy sỏi,
tôi thấy mình phải txuất hiện một cách thích hợp.

Cho quý cô.

Leprince Hardware,
Paris, ngày 25 tháng Bảy năm 1920.

Tôi mượng ngày Chủ nhật để viết thư này.

Tôi trả lời thư về việc Célestin Poux
và những người sống sót ở Bingo Crépuscule.

Tôi biết gã đó.
Tên trộm thông minh nhất tôi từng gặp.

Nhờ có anh ta, tôi không bao giờ phải đi một mình.

 

Olivier Nergeton, Đồ chơi nhộn nhịp.

 

Célestin Poux là cứu tinh của chúng tôi...

...a.k.a. Kẻ cướp phòng ăn tập thể,
hoặc Thêm một chút nữa.

Anh ta giả mạo tổn thất, dựng lên những con số
thành một số lượng gấp đôi.

Nếu cô gặp anh ta,
hãy nói là chúng tôi không bao giờ quên anh ta.

 

Etienne Morillon, giáo viên,
ngày 3 tháng Tám, năm 1920.

Anh ta lúc nào cũng làm chúng tôi cười.

Anh ấy thậm chí còn huấn luyện
con vật làm phước của chúng tôi.

 

Chào buổi sáng. Thời tiết thật tệ!

Germain Pire, thám tử tư.

Mathilde đã nhắc đến ông.

 

Sylvain!

Bảo Mathilde xuống đây.

Ông Pry đang ở đây để gặp nó.

 

Poux cứ di chuyển vòng quanh.

 

Hai ngày ở Dreux, rồi Troyes,
Castre, năm ngày ở Sète.

 

Cần phải có may mắn và kiên nhẫn mới tìm được anh ta.

 

Thật tệ.

 

Hélène, vài cái bánh quy đây.

Ăn thử đi.

Cho ta biết cháu nghĩ sao.

 

Ở trong bếp thoải mái hơn đấy.

Cám ơn, Bénédicte.

 

Ta sẽ để mọi người lại.

 

Poux không thể ở yên một chỗ,
trong khi Tina Lombardi...

...cứ làm chúng tôi chạy quanh vòng tròn.

Tôi biết. Và cô ta là nữ hoàng hóa trang.

Có gì mới về Biscuit không?

 

Đó là Benjamin Gordes.

Đó là ngày anh ta thắng giải thợ mộc
trong sắu năm liên tiếp.

 

Đúng vậy.

 

Biscuit, bạn tốt nhất của Bastoche,
không ai khác chính là Benjamin Gordes.

 

Một người lính từ quân đoàn của họ..

...nói rằng họ giống như anh em với nhau
trước khi mọi việc xấu đi.

 

-Sao anh không cho tôi biết?
-Thôi đi!

Cho tôi biết đi!

Tôi không muốn đánh nhau với anh, vậy nên thôi đi!

Sao anh lại không nói?

 

Ý tưởng của ai vậy?

 

Của tôi hả? Không, đó là ý tưởng của anh!

Khốn kiếp!

 

Đó là ý tưởng của anh ta!

Tất cả chỉ vì một phụ nữ!

 

Véronique Passavant kết thúc với
Bastoche vào tháng Sáu năm 1916.

Và ngay sau đó, anh ta đánh nhau như một
con chó điên với Benjamin Gordes.

Không cần phải là Pythagoras.

Họ không gặp lại trước khi tới
Bingo Crépuscule sao?

Đó là nơi mọi chuyện kết thúc.

Không, nơi mọi chuyện bắt đầu, ông Pire.

Nơi mọi chuyện bắt đầu.

 

Tina Lombardi chắc chắn là Bastoche còn sống.

Điều gì làm anh ta khác với những
người khác trong buổi tối hôm đó?

 

Anh là là thợ mộc duy nhất sao?

 

Điều làm cho Bastoche khác với những người khác:

Đôi ủng Đức của anh ta.

 

Anh ta là người duy nhất mang ủng của Đức.

Tất nhiên. Đúng vậy!

Tina Lombard đã khám phá ra một
người đàn ông với đôi ủng Đức sống sót.

 

Cháu cá là anh ta được tìm thấy cùng một người bạn.

Anh thấy hai người lính
trông như hai kẻ lang thang.

Một người mang đôi ủng của bọn Đức.
Anh anh đang đỡ người kia.

 

Chúng ta cũng biết là Bastoche đã
dàn xếp mọi việc với bạn tốt nhất của anh ta.

Chính xác.

Điều đó có thể thay đổi các sự kiện xảy ra
tối đó không?

 

Nếu mình không làm hư việc cắt vỏ trái cây này..

...Gordes đã tính toán để cứu
Bastoche và Manech.

 

Cô sẽ không bao giờ ăn cái bánh trong
lò nướng đó đâu!

Cháu phải quay lại Paris.

 

Cháu phải quay lại Paris.

Lại nữa sao? Số tiền đó sắp thành khói rồi.

Tro tàn về với tro tàn...

 

Hoa tiêu đánh cá!

 

Xin lỗi, Elodie Gordes?

Đằng kia, đang bán cà rốt.

Cám ơn.

 

Tôi chưa từng thấy anh ta.

 

Người nào cô không biết?

Cô có tình cờ biết anh ta không?

Sao Bastoche và Biscuit lại tranh cãi?
Có phải vì cô không?

Tôi không có gì để nói.

-Tôi rất muốn biết!
-Để tôi yên!

 

Họ gặp nhau lần cuối ở Bingo Crépuscule.

Hôn phu của tôi cũng ở đó.
Với Bastoche.

Trong cái hầm chiến đấu chết tiệt đó!

Tôi muốn hiểu rõ.

Tôi muốn hiểu rõ!

Tôi muốn hiểu rõ!

 

Mọi thứ không phải như cô nghĩ.

 

Tôi không thể nói về nó.
Hãy cho tôi địa chỉ.

 

Chính tả của tôi rất khủng khiếp...

 

...nhưng tôi sẽ giải thích trong một lá thư.

Tôi hứa.

 

Tiếp đi! Sỏi của tôi!

 

Không có gì cho cháu sao?

Cái gì?

Không có gì cho cháu sao?

Chỉ là phát báo thôi.

Họ nói về mọi thứ ngoại trừ Elodie Gordes.

Rất vui đấy!

Cháu nên đọc nó, có thể học vài thứ.

Tổng thống đã mở một cuộc điều tra
chính thức ở Bingo Crépuscule chưa?

 

Có thể là vậy, nếu ông ấy không làm rơi
một chiếc tàu hỏa vào đồ ngủ của mình.

Chà, ông ấy mặc đồ ngủ.

 

Ong ấy mặc đồ ngủ!

 

Chúng tôi đã cứu năm người.

Cuối cùng....

 

Chúng tao biết mày là trộm.
Còn chứng cuồng phóng hỏa thì sao?

 

Tất cả cho tôi sao?

Không. Chỉ có cái này thôi.

Nếu tôi không nhặt sỏi thì
tôi sẽ phải nhặt anh chàng đưa thư này!

 

Sỏi biến mất rồi sao? Công bằng đấy.

Đánh nhau không bao giờ là công bằng.

-Tôi mời anh một ly nhé?
-Tôi sẽ không từ chối đâu.

 

Thưa cô, tôi xin cô hãy giữ bí mật
chuyện này cho riêng mình.

Khi tôi gặp chồng mình.
anh ấy đã có bốn con.

Không đứa nào là con anh ấy.

Vì lòng tốt, anh ấy đã cưới một góa phụ
mắc bệnh lao. Bà ấy là người Ba lan, giống như tôi.

Anh ấy nhận nuôi bọn trẻ trước khi bà ấy chết.

Tôi cũng là một bà mẹ không được cưới xin.

 

Sau đó anh ấy thấy mình là cha
của năm đứa trẻ...

...dù không có đứa nào
là con ruột của anh ấy.

 

Các con sắp đè phải mẹ đấy!

Chúng tôi đã có bốn năm yên bình.

 

Chúng tôi đã có những kế hoạch.

Chúng tôi đã mơ tới cảnh cùng ngắm biển với nhau.

Rồi chiến tranh xảy ra.

 

Tôi đã nghĩ Bastoche sẽ lo lắng
cho bản thân mình, họ bị triệu tập với nhau.

Nhưng sau khi anh ấy phải ra đi,
vào tháng Chín năm 1915...

...ngay sau trận chiến Artois...

...Tôi biết không có gì
còn được như cũ.

 

Chúng ta phải tiếp tục ngay ở kia.

 

Có một lần trong cánh đồng thiêu,
anh đã thấy vài người bạn.

Băng đạn thắt qua lưng họ
nổ liên tục như pháo bông.

 

Có một lần bọn anh từng dùng
xác của một người bạn...

 

...như một tấm khiên.

 

Anh ấy đã có những suy tư trong đầu .

 

Anh ấy ra đi cùng những suy tư đó đêm thứ hai.

 

Nếu anh bỏ đi, hiến binh sẽ tới bắt anh.

 

Các duy nhất thoát ra là có sáu đứa trẻ.

 

Nếu ta có sáu đứa con, họ sẽ trả anh về.

 

Như tôi đã nói, anh ấy không thể có con.

Tôi không dám hỏi anh ấy đang suy nghĩ gì,
nhưng anh ấy không mặc kệ chuyện đó.

 

Anh không yêu cầu em phải phản bội.

Đặc biệt là với Bastoche.

Đừng chạm vào nó!

 

Năm đứa con không phải của anh,
vậy sao không có thêm đứa thứ sáu?

Anh sẽ phải đợi chín tháng.
Lúc đó chiến tranh đã kết thúc rồi.

Nó sẽ không bao giờ kết thúc. Không bao giờ!

Đó sẽ là chín tháng hy vọng.
Em không có trái tim sao?

 

Và rồi có một ngày,
tôi thấy một bức thư ngắn của Kléber Bouquet...

...được biết là Bastoche...

...nói tôi treo một miếng vải màu sắc
lên cửa sổ nếu không muốn tôi lên nhà.

 

Cà phê nhé?

Tôi rất thích.

-Ngay sau anh.
-Làm ơn.

 

Cám ơn.

 

Đường không?

Không, cám ơn.

 

Nó có viền ngọc trai sao?

Vâng, Benjamin đã làm.

 

-Thật lạ...
-Thật lạ là chúng ta chưa từng gặp nhau.

 

Bọn trẻ không ở đây sao?

Có, nhưng..

..chúng đang chơi bên ngoài.

 

-Một chút rượu nhé?
-Làm ơn.

Không, không. Xin lỗi.

Tôi không thích lắm.

 

Tôi cũng không.

 

Elodie, chúng ta sẽ nói là chúng ta đã làm vậy.

 

Điều đó sẽ làm anh ấy bình tĩnh.

Điều đó làm mọi thứ dễ dàng hơn cho cô,
cho tôi...

 

...cho tất cả mọi người.

 

Thật vui khi nụ cười của em xóa tan
khoảng cách.

 

Em sẽ nhắm mắt càng ít càng tốt.

 

Trong hai ngày, ở trạm tàu lửa.

 

Thôi nào...

 

...cho anh nụ cười cuối cùng.

 

Để xóa tan khoảng cách.

 

Tôi thậm chí còn không mang thai.

Nhưng rồi nhanh chóng, nỗi sợ không còn hạnh hạ
chồng tôi nữa.

 

Mà là sự ghen tuông.

 

"Ở đâu? Khi nào? Bao lâu?
Tư thế nào? Cô có thích thú không?"

Nó trở thành địa ngục cho cả hai chúng tôi.

 

Giờ thì Bastoche đã chết, như cô đã biết...

...và chồng tôi đã bị giết
trong một bệnh viện bị đánh bom.

Kể hết cho cô nghe tôi rất khuây khỏa.
Có đôi lúc, tôi nghĩ tôi sắp phát điên.

Elodie Gordes.

Matti! Nhanh lên.

Ông Rouvières đang gọi.
Ông ấy đang chờ con.

Đi nào!

 

Mathilde? Pierre-Marie đây.

 

Tôi có vài tin xấu.

Không thật sự xấu,
tin tức này có lẽ cô cũng đoán được rồi.

 

Nhưng tin tức này làm cô không phớt lờ được.

 

Cô đã đúng về một điều.

Manech và bốn người bạn tù của
anh ta chắc chắn đã ở trong hầm quân sự đó.

 

Họ được chôn ở
nghĩa trang Herdelin...

 

...sau khi được chôn tạm thời
trong một miếng vải dầu ở một hố bom.

 

Vậy đó, Mathilde thân mến của tôi.

 

Vào tháng Sáu năm 1909, Mathilde được 9 tuổi.

Manech Langonnet được 10 tuổi.

Em có đau khi bước đi không?

 

Đó là ngày thứ Sáu, hoặc thứ Bảy...

 

...Mathilde không thể nhớ được.

 

Em có bạn bè nào không?

 

Anh có thể là bạn của em.

 

Anh có mùi cá không?

 

Em từng lên ngọn hải đăng chưa?

 

Anh có thể cõng em lên tận đầu cầu thang.

 

Vì bố anh là người giữ chìa khóa!

 

Cứ ngạo mạn đi!

Con chuột trong nhà thờ! Kẻ vụng về của đất nước!

Mày có muốn một cú đá vào mông không?

 

Anh có thể thấy xa từ trên đỉnh không?

 

Anh là con ma ngọn hải đăng!

Anh sẽ nuốt hết tai em!

 

Anh sẽ ném em vào hầm ngục!

 

Anh là người hầu của súng cối!

 

Của các cháu đây.

 

Con chó đánh rắm, làm tim tôi vui mừng.

 

Manech cưới Mathilde!

 

Mathilde cưới Manech!

Manech cưới Mathilde!
Mathilde cưới Manech!

 

Manech cưới Mathilde!

 

-Cháu không hút thuốc.
-Cô biết, nhưng cứ cầm lấy.

 

Nó sẽ giúp cháu kết bạn.

 

Nếu mình tới được chỗ rẽ trước chiếc xe,
Manech sẽ sống sót quay về!

 

Nếu mình tới được chỗ rẽ...

 

Nếu mình tới được chỗ rẽ trước chiếc xe...

 

...Manech sẽ sống sót quay về.

 

Nếu mình tới được chỗ rẽ...

 

Anh từng khoe khoang về việc
lớn hơn em một tuổi.

Giờ thì em lớn hơn anh rồi.

 

Người đàn ông đã cho anh đôi găng tay
tên là Poux.

 

Célestin Poux.

Thật vui phải không?

 

Người em đã thuê để tìm anh là Pire.

 

Germain Pire.

 

Cũng là một cái tên thật lạ.

Dù thế nào, ông ta cũng không tìm ra anh ta.
Cả ả điếm Corsia cũng vậy.

 

Dây điện thoại đã đứt, Manech...

 

...nhưng em không bỏ cuộc.

 

Em vẫn tin là Tina Lombard sẽ dẫn dắt em tới với anh.

 

Em cần điều gì đó để bám trụ vào.

Anh hiểu mà, phải không?

 

Đo đó em phải tìm Célestin Poux.

 

Anh có thể rất phiền phức, anh biết đó.

 

Chúng ta có thể tốt hơn nhiều ở Brittany.

 

Đi thôi, Mathilde.

 

Cháu sẽ cảm lạnh đấy.

 

Thouvenel!

 

Cô muốn gì?

 

Cô là ai?

 

Là cô đã gọi điện phải không?

 

Cô là ai?

 

Ngày tháng qua đi.
Vẫn không có tin tức gì về Célestin Poux.

Nỗi buồn của Mathilde đã tràn ngập.

 

Nó phải ăn. Nó đang làm cho mình bệnh đấy.

Để phần cho nó xương ống.

 

Nỗi buồn của nó bắt đầu thấm vào chúng ta.

 

Và rồi vào giữa đêm
ngày 15 tháng Chín năm 1920...

...dây điện thoại được nối lại.

 

"Chiến thắng! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy
kẻ lang thang Poux.

Được gửi đi bởi phước lành của Chúa
và xe máy của Davidson.

Tất cả phí tổn đã được trả, tất nhiên.
Germain Pire.''

 

Célestin Poux, Kẻ khủng bố của Tarmac.

Quảng cáo là của cô?

Mathilde siết chặt tay mình
để giữ mình khỏi run rẩy và khóc...

...và biến mình thành một cô gái ngốc nghếch.

 

Tôi thật sự không thấy hôn phu của cô bị bắn.

Tôi đã tới nhà thổ và chạy tới chỗ Lebègue,
một anh chàng tôi gặp ở Vosges.

Một người dân bản địa xứ Meuse.
Hay đúng hơn là một gã ngốc xứ Meuse.

Tuy nhiên, anh ta có thể phân biệt được
loại cà phê tốt xấu nhờ vào dạ dày của mình.

Tôi biết thế. Tôi đã thử bán cho anh ta một
hỗn hợp cà phê và than..

...để trao đổi với thuốc lá Hà Lan.

Vậy lần cuối cùng ông thấy Manech...

 

...anh ấy còn sống phải không?

 

Cô không thể bỏ qua anh ta được.

Khắc những chữ M trên một thân cây cháy trụi...

...kẹt ở giữa vùng đất hoang vu không người.

Cậu ta khắc ba chữ M trước khi
con chim hải ấu lớn tới với cậu ta.

 

Con chim hải âu lớn?

Con chim hải âu lớn.

Một con chim biển với đôi cánh thật lớn
Một người bạn đồng hành lười biếng

Lướt đi cùng những con tàu
Trên mặt đại dương sâu thẳm

 

Đó là thơ của Baudelaire.

Đó cũng là một máy bay ném bom của Đức.

Cây súng máy nằm cuối máy bay.

Vào thời điểm đó chúng tôi không thể
bắn xuyên qua cánh may bay.

 

Chính anh đã cho cậu ấy đôi găng tay sao?

 

Một đôi găng tay bằng len màu đỏ thật dày.

Hôn thê của tôi đã tốn thời gian
đan khăn choàng và găng tay cho tôi.

Tôi đã bán chúng với
những kẻ bị tê cóng ở Senegalese...

...để trao đổi với mấy cái răng vàng của bọn Đức.

Tôi đã nấu chảy chúng sau hiệp định ngừng chiến.

Họ đã trả công cho Harley của tôi.

 

Nhưng anh có chắc là Manech đã chết không?

 

Một người lính nói với tôi,
với một vết thương như thế...

...anh ta không có cơ hội nào.

 

Tôi chỉ chính mắt thấy ba trong số
năm người họ bị giết.

Tôi đầu hàng!

Tôi đầu hàng! Đừng bắn!

Tôi van các anh! Tôi đầu hàng!

Hãy để tôi qua!

Tôi ở bên phía các anh!

 

Người Đức rất tốt. Đừng bắn.

 

Hãy khoan dung!

Tôi không phải người Pháp, tôi là người Corsica!

Tôi không chống đối gì các anh!

Tên khốn.

 

Vậy hắn không phải là người Pháp hả?

 

Dẹp giấy khai sinh của hắn đi nào.

 

Một hạ sĩ người Pháp đã giải quyết anh ta.

Thouvenel, một kẻ ưa thích kéo cò súng.

 

Trái tim của hắn ta được làm từ sỏi đá,
nhưng đôi mắt thì sắc lạnh.

 

Tên khốn!

 

Tôi đoán là anh thích món đó.

Tôi sẽ giết cả cha mẹ mình để ăn một món hầm ngon!

 

Đừng lo, anh ta là trẻ mồ côi.

Cũng giống như với nấm vậy.

Nếu các vị thích nấm,
tôi có một ít ở Périgord--

Anh đã thấy người nào chết?

 

Gã bị hoại tử.

 

Six-Sous.

Phải, người thợ hàn.

 

Đồng chí!

 

Trước khi chết, tôi có một yêu cầu cuối cùng.

 

Tôi muốn đứng thẳng mà tiểu.

Như một người đàn ông!

Và rồi các anh có thể thỏa sức bắn tôi
theo ý mình.

 

Một cuộc đời thật dài, tình yêu thật dài

Mối quan hệ thật lâu với tất cả những phụ nữ đó

Tất cả đã kết thúc

 

Kết thúc mãi mãi

Cuộc chiến đáng xấu hổ này

Ở Craonne, trên vùng cao nguyên

Đó là nơi chúng ta sẽ bỏ xác lại

Vì tất cả chúng ta đều chịu án tử hình

Chúng ta là vật hy sinh

 

Còn Bastoche?

Anh ta cũng trốn rất kỹ...

...chúng tôi không thể lần ra anh ta.

Thậm chí lúc bình minh, khi anh ta trả lời điểm danh,
cũng không ai biết anh ta ở đâu.

Một kẻ nói tiếng bụng.

Không, anh ta là một thợ mộc.

Gì cũng được.

Anh ta bị bắn hạ bởi máy bay Đức,
cùng với hôn phu của cô.

 

Máy bay Đức bốc cháy
và đâm xuống ranh giới của quân thù.

Trở về với người gửi nó đi.

 

Còn người nông dân Dordogne thì sao?

Anh ta đùa giỡn với cái chết ngay từ đầu.
Như vậy cũng không cứu anh ta được.

Bọn Đức không cảm kích lựu đạn đâu.

Đừng nhìn! Nó chỉ là tình hình tệ hơn thôi.

Khi tôi quay trở về hầm,
đạn bay khắc mọi nơi.

Việc nã pháp đã bắt đầu khốc liệt hơn.

 

Khốn kiếp! Không ai có thể tượng tượng được nó thế nào.

 

Chân không di chuyển được,
tim đập như một con thú sợ hãi.

 

Rồi tôi thấy anh nông dân Dordogne
tan vỡ thành nhiều mảnh vụn.

 

Tấn công, trước khi tất cả chúng ta bị làm thịt.

 

Chuẩn bị lưỡi lê!

 

Tất cả những việc đó không là gì
so với việc xảy ra tiếp theo.

 

Vì nước Pháp!

 

Tiến lên!

 

Chúng tôi đã đi qua năm xác chết của tù nhân..

...khi súng máy của bọn Đức
bắt đầu khai hỏa.

Chúng tôi đã bị quét sạch.

 

Tên khốn Lavrouye đó.
Hắn giữ giấy tờ cho riêng mình.

Mang cáng đến đây!

 

Giấy tờ nào?

 

Đó là tất cả những gì anh ta nói.

 

Tối hôm đó, chúng tôi có đủ thức ăn
để nuôi sống cả một quân đội.

Favart và Chardolot đang đếm quân thương vong.

Sao tên của năm gã khốn này lại xuất hiện
trong danh sách ra trận của chúng ta?

 

Họ chỉ theo lệnh thôi.

 

-Có gì đó bốc mùi ở đây.
-Có gì bốc mùi hả? Lavrouye bốc mùi đấy.

Thức ăn này thì không.
Ăn nhanh lên trước khi nó lạnh đấy.

 

Nó lạnh mà.

Vậy là anh chỉ thấy ba người trong số họ bị giết.

Với chính mắt mình.

Hy vọng sai lầm sẽ chỉ làm cô chịu đừng đau khổ thôi.

Chúing không sai lầm.

Anh ăn thứ bánh của tôi nhé?

Tôi không biết liệu mình có nên không.

Với một chút kem tươi.

Nếu bà khăng khăng mời như vậy.

Tôi thích những người yêu món ăn của tôi.

 

Anh sẽ đặt con bé lên giường.

Tất cả chúng ta đi ngủ thôi.

 

Chậm lại!

 

Anh mất điều khiển rồi, không có phong cách gì cả.

Anh chạy nghiêng còn giỏi hơn thẳng đấy!

Này, người thưa thư! Tôi sẽ thả anh xuống
ở hộp thư tiếp theo.

Còn xe đạp của tôi?

Để nó cho tôi. Tôi đã chiến đấu trong chiến tranh!
Tôi không có việc giấy tờ nào cả.

 

Đó không phải là lỗi của tôi. Tôi mắc bệnh hen!

Một người mắc bệnh hen lái xe máy!

-Tới bờ biển.
-Chắc chắn rồi, tới bờ biển!

Célestin, đây không phải là chiếc xe thùng.

 

Mấy gã đàn ông này, họ không bao giờ trưởng thành cả.

Miển là họ không chơi trò lính chiến thôi.

 

"Hãy nói với Bernay già...Thanh toán mọi thứ vào tháng Ba.
Phân bón của ông ta mắc quá..."

Anh ta sẽ không viết những chuyện bình thường như vậy.
Ông không đồng ý sao?

 

Đây chắc chắc là mật mã.

Ngoại trừ mật mã của người yêu nhau không thể
phá được bằng bộ não hay sự can thiệp của thần thánh.

 

Còn Bastoche?

Nếu không ai thấy anh ta với đôi ủng của Đức,
anh ta chắc hẳn còn sống.

Không hẳn vậy đâu, thưa cô.

Gordes sẽ không để anh ta lên chiến tuyến
với đôi ủng đó đâu.

 

Nếu bọn Đức thấy cái này, chúng sẽ biết là
anh đã lấy từ xác của một bính lính của chúng.

 

Vậy việc theo dấu Tina Lombardi là sai lầm.

 

Người mang đôi ủng..

 

...không phải là Bastoche.

Đò là Gordes. Đúng vậy, thưa cô.

 

Anh ta đi cùng một cậu bé vào năm 1917.
Desrochelles.

 

Tôi đã gặp vài người mang cáng
đi lướt qua họ.

 

Anh tới từ Bingo phải không?

Có thể.

Hãy nói với họ Gordes bị thương.
Anh ta đi cùng một thằng nhóc còn bị thương nặng hơn.

Desrochelles.

-Họ có mang đồ sơ cứu.
-Với đôi ủng của Đức!

Vô chính phủ muôn năm!

 

Vô chính phủ.

 

Chuyện gì xảy ra vậy, Matti?

Tôi đã nói gì sao?

 

Mở cửa ra!

 

Hãy biết điều nào.

-Anh đã làm gì vậy?
-Không có gì.

 

Cháu biết là cậu ấy đã chết được ba năm.

Ta gọi đó là sự cứng đầu.

Không, cháu gọi đó là hy vọng.

Poux vừa mới giết chết hy vọng đó.

 

Nếu tôi có thể làm điều gì..

 

Anh có thể.

 

Dẫn tôi tới Bingo Crépuscule.

 

Một công chúa Ấn Độ trên con voi của cô ta.

Với những người đi săn, trên con đường phiền muộn.

Ở đó.

Ngay ở đó.

 

Vào khoảng một trăm thước, đối diện với Bingo
là Erlangen, hầm quân sự của Đức.

Thân cây bị thiêu ở đâu?

Tất cả những gốc cây và đống đổ nát...

...đã được dùng để lấp vào hầm quân sự.

 

Chúng tôi thấy năm người ở đằng kia,
dưới một tấm vải dầu...

...bao phủ bởi đất.

-Không phải cảnh tượng đẹp lắm.
-Không nghi ngờ gì.

Người trẻ nhất chỉ là một đứa bé.

 

Anh ấy có mang bao tay không?

Một đôi găng tay màu đỏ?

Họ đều có một bàn tay bị thương,
nhưng không có gì trên tay kia.

Tôi không nhớ có thấy đôi găng tay nào.

Athos!

 

Tôi không thích nó đào như thế.

Ở quanh đây, cô không bao giờ biết
mình có thể giẫm lên cái gì...

...chúng có thể thổi bay một cánh tay hay chân cô.

 

Đó là một cái hầm.

Có một nhà nguyện ở giữa
hai hầm quân sự.

Nó đã bị tàn phá.

Thật không tin được. Tôi không nhận ra được điều gì.

 

Manech có thể đánh rơi đôi găng tay
khi anh ấy rơi xuống không?

 

Nó đã được đan rất khít và rất vừa.

Tôi đã dùng một cái khác trong bếp
cho tới khi kết thúc chiến tranh.

 

Anh ấy có thể lấy nó ra để khắc chữ không?

 

Tôi không biết chắc.

Nhưng tôi không nghĩ vậy.

Màu đỏ như thế nào? Đỏ tươi sao?

 

Một màu đỏ lòe loẹt.

 

Với những chấm trắng.

Cứ như có sâu trên quả táo vậy.

 

Xin lỗi đã làm phiền cô như thế.

Gia đình chồng tôi đã chịu đau khổ
rất nhiều trong chiến tranh.

Tôi không muốn đi tới bàn của một
binh sĩ Pháp trước mặt anh ấy.

 

Cô có thể cho tôi biết gì?

Trước khi chết, em trai Gunther của tôi...

...đã thấy hôn phu của cô khắc ba chữ
đó lên một cái cây.

 

Anh ta mang một đôi găng tay đỏ, có chấm.

Một người bạn của Gunther
đã kể cho tôi nghe chuyện đó.

 

Khi máy bay chúng tôi bắn hôn phu của cô,
họ đã chán ngấy rồi.

Sau đó...

...đó là một cơn ác mộng.

 

Chúa đã tha thứ cho người lính Pháp hai lần.

 

Rồi phía bên cô tấn công.

 

Họ đã giết em trai tôi.

 

Nó chỉ mới 23 tuổi.

Tôi tới xem mộ của nó ở nghĩa trang.

Tôi rất tiếc.

 

Thời gian chữa lành tất cả. Cô sẽ thấy.

 

Tôi quay lại đây, anh ấy sẽ lo lắng.

 

Dường như tôi chưa giết chết nó.

 

Xin lỗi?

Hy vọng.

 

Giờ thì gì đây?

Tina Lombardi.
Cô ấy sắp lên máy chém.

Người ta gọi cô ấy là Kẻ giết sĩ quan.

Cô ấy đã giết Lavrouye và Thouvenel.

Và đã lên kế hoạch giết Maréchal Pétain.

 

Khi tôi nghĩ tới việc cô ngồi trên xe lăn
để làm tôi mềm lòng...

 

Tôi sẽ chỉ nói với cô...

 

...vì tôi biết chúng ta giống nhau.

 

Chúng ta để họ lại một mình.

 

Việc tôi đã làm, cô có thể cũng làm được.

 

Tôi không nghĩ vậy.

 

Tôi quá sợ.

Tôi không sợ.

 

Và tôi không hối tiếc gì.

 

Ngoại trừ mái tóc.

 

Tôi bị buộc phải cắt tóc
trước khi hành hình.

 

Tôi trông sẽ giống như Joan of Arc
khi tôi gặp Angel của tôi.

 

Sao cô lại muốn giết Pétain?

Thảy những binh sĩ bị thương lên
chiến trận là ý tưởng của ông ta.

Sao không phải là Poincaré?

Hắn từ chối cho họ sự ân xá.

 

Cô không biết sao?

 

Ông ta đã cho họ ân xá. Cả năm người đó.

Chỉ là giấy cho phép.

Lavrouye đã giữ giấy tờ cho riêng mình.

Sao gã khốn Lavrouye lại làm vậy?

 

Vì những gã khốn thì chơi trò khốn nạn.
Vậy thôi.

 

Tin tôi đi. Tôi đã đền bù cho anh ấy.

 

Cô và tôi đã theo đuổi một
cuộc điều tra giống nhau.

 

Mỗi người theo cách riêng.

 

Tìm kiếm người sống sót ở Bingo...

...tôi đã thấy một y tá nam
chăm sóc cho Angel và những người khác.

Anh chàng này, Phillipot,
anh ta chắc chắn đã thấy một trong bọn họ.

Một người to lớn, với vết thương ở đầu.

Đó là một người đàn ông to lớn.
Đầu bị thương, mang ủng Đức.

Anh ta mang ủng Đức và
cõng theo một người lính ốm con.

Anh nghĩ là như vậy.
Anh dám chắc là vậy.

Một người to lớn, với vết thương ở đầu...

Thượng cấp của anh ta bảo anh ta phải im miệng.

 

Cô có thể tưởng tượng tôi đã tràn ngập
hy vọng thế nào.

 

Và rồi tôi gặp người làm tan vỡ
những giấc mơ của tôi.

 

Trung sĩ trưởng Favart.

 

Anh ta cho tôi biết con lợn Thouvenel
đó đã bắn Angel của tôi thế nào.

 

Chỉ như để lộ một bí mật.

 

Tôi cũng đã lo cho hắn rồi.

 

Đó là một nỗi ám ảnh.

 

Giết tất cả những kẻ làm hại người đàn ông của tôi.

 

Angel của cô để lại cho cô cái này.

 

"Trả thù là điều vô nghĩa. Hãy cố sống hạnh phúc
và đừng hủy hoại cuộc đời em vì anh.

Angel của em từ địa ngục."

 

Khởi hành tới Paris, sân ga số hai.

Gordes, người đã đổi ủng với Bastoche,
anh ta có to lớn không?

Biscuit? Anh ta chẳng phải vận động viên đâu.
Chỉ là một gã như tôi thôi.

Vậy anh vẫn không có tin tức gì của Desrochelles sao?

Anh ta không phải người kết bạn dễ dàng.
Anh ta sống một mình với mẹ anh ta.

Tôi phải đi đây. Tôi phải tới Venezuela
trong một tiếng nữa.

Chúc may mắn, Célestin.

Cô cũng vậy.

 

Khi tôi nghĩ ông đã giấu lệnh ân xá của Poincaré..

 

Tôi không muốn xát thêm muối vào vết thương.

Tôi muốn một ân huệ cuối cùng.

 

Tôi cho là nó liên quan tới Bingo?

Con trai của kẻ bán sách Desrochelles, Paul,
được sinh ở Sarreguemines...

...đã chết vào tháng Hai năm 1897.

 

Đúng thế. Desrochelles, Jean!

Cái gì?

 

Ở Saintes.

 

Trong vùng Charentes.

 

Cho tôi biết đi, ông Pire. Tina Lombardi,
ông có ý niệm là cô ấy đang tính làm gì.

Thật may là đường đi của cô không cắt ngang.

Kẻ tò mò lại biến mất khi mối nguy ẩn nấp sao?

Kẻ tò mò vẫn tò mò, nhưng giữ khoảng cách.

Tôi có manh mối cho ông.

Jean Desrochelles. Bị di tản từ
trước ngày 7 tháng Một năm 1917.

Người thân duy nhất của anh ta là mẹ anh ta,
góa phụ Desrochelles.

Bà ấy sống ở 22, rue de I'Abbaye.
Saintes, ở Charentes.

Mọi thứ đã được thực hiện.

 

Cô đã cố liên lạc với tôi sao?

 

người tôi đã kể với cô.

Anh ta nhớ ra vài điều
có thể làm cô chú ý.

Hai người lính Pháp hộ tống
anh đi sáng đó..

...muốn trở về thông qua
mảnh đất hoang vu không người.

Họ đã thấy xác của những tù nhân.

Một người có vẻ ở trong hầm nhỏ.

Những người lính Pháp có vẻ ngạc nhiên.

Tôi không biết liệu việc đó có giúp gì được cô không.

 

Cám ơn cô.

 

"Hãy nói với Bernay già anh muốn
thanh toán mọi thứ vào tháng Ba.

Phân bón của ông ta mắc quá,
hãy trông chừng ông ta."

 

"Phân bón của ông ta mắc quá..."

Chắc chắn phải có một mật mã.

 

Ông Tò mò của cháu gọi.

Ông ta đi vào ngõ cụt ở Saintes.

Cháu biết.

 

Xin chào! Nói đi.

 

Phải, chào cô. Tôi nhớ cô mà.

 

Bernay già? Không, tôi chưa từng nghe tới anh ta.

 

Benoît Notre-Dame đã dùng phân bón
từ gia súc của anh ta. Anh ta chưa từng mua nó.

Cám ơn, thưa Cha.

 

Cháu phải giải mã lá thư này.

 

Cháu thấy chúng ta đang ấm lên đấy.

 

"Sẽ là.... Bernay.... tháng Ba...

Bán.... Mọi thứ....

Nói.... Không có gì....

Nghe.... Không ai....

 

Benoít."

 

Xin lỗi, nông trại Tận cùng thế giới ở đâu?

Căn nhà cuối cùng ở cuối con đường.

 

Và nếu anh ta không tới thì sao?

Anh ta sẽ tới, chú đừng lo.
Cháu sẽ quay lại trong hai giờ.

 

Xin chào, Mathilde.

Thật nguy hiểm khi mang người chết trở về.

 

Khi tôi thấy quảng cáo của cô trên báo..

...tôi đã biết, sẽ có lúc, hiến binh sẽ đến.

 

Đừng lo.

Tôi đã có cơ hội lánh xa khỏi cô.
Tôi đã để nó đi qua.

 

Chúng tao biết mày là tên trộm.
Nhưng còn kẻ phóng hỏa thì sao?

Tôi không thể giết cô.

Giờ thì thậm chí là thỏ và gà,
vợ tôi cũng phải giết.

Chiến tranh đã mang nó đi khỏi tôi.

Anh biết điều tôi muốn nghe.

 

Anh ấy còn sống không?

 

Lần cuối cùng tôi thấy cậu ấy,
cậu ấy không khá lắm.

 

Nhưng cậu ấy mạnh mẽ hơn vẻ ngoài.

 

Đừng ở sát nhau.

 

Khi mọi thứ lắng dịu xuống,
tôi đã cố ngủ một chút.

-Gaignard?
-Anh nghĩ chúng ta đang ở nhà thổ sao?

-Bouquet!
-Gì nữa đây?

Notre-Dame!

 

Notre-Dame!

 

Rồi kẻ dắt gái cổ thử đầu hàng.

Và người thợ hàn ở Paris bị giết.

 

Hôn phu của cô bắt đầu khắc lên cây.

Rồi máy bay của bọn Đức tới.

 

Tôi tới đó khi mặt đất bắt đầu rung chuyển.

 

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi chỉ kịp thấy cánh cửa sập
mà bom đạn đã khiến nó mở một nửa.

 

Vì nước Pháp!

Tiến lên!

 

Họ tiến vào vùng đất hoang vu.

Tới ranh giới thứ hai của bọn Đức,
súng máy của chúng hạ họ.

Một vài tiếng sau, một giọng nói làm tôi tỉnh dậy.

 

Lạy Chúa! Bastoche chết rồi!
Chúng ta không thể để anh ấy ở đây.

Chúng ta sẽ quay lại.
Anh ta không đi đâu được hết.

Bastoche chết rồi.

 

Nhìn xem, người này còn cử động.

Đó là Hoa bắp.
Anh ta cũng chết rồi.

 

Một quả bom đã đóng chặt cánh cửa lại.

Một trong những người đó đi vào, hình dạng thật thảm hại.

Bastoche chết rồi....

 

Tất cả chúng ta sẽ chết.

 

Tôi nhận ra người bạn của Bastoche,
người đã lấy đôi ủng Đức của anh ta.

 

Sau khi ăn, tôi hút thuốc lá của anh ta.

Rồi tôi nghe có thêm nhiều giọng nói.

Xem thử đằng kia đi.

 

Nhìn đây xem.

Chết tiệt!

 

Đó không phải là Hoa bắp.

 

Anh ta đang làm gì trong đó?

 

Tên nông dân Dordogne đâu rồi?

 

-Tôi lạnh quá.
-Đừng lo.

 

Anh ta thật sự rất nhếch nhác...

...nhưng hôn phu của cô muốn sống.

Tôi thấy điều đó trong mắt anh ta.

 

Tôi cõng anh ta trên lưng
và băng qua những hầm quân sự.

 

Anh ta nóng rực vì cơn sốt.

Tôi cảm thấy cái nóng trên lưng mình.

 

Và anh ta nói mê sảng.

 

Nói bằng trái tim đập trong tay anh ta.

 

Này, hạ sĩ!

Chỉ còn 500 thước nữa là tới bệnh viện.

Anh muốn chúng tôi để bạn anh
lên cáng không?

Không, cám ơn.

Nếu các anh có thấy sĩ quan nào từ Bingo...

...hãy nói với họ hạ sĩ Gordes đã tới
bệnh viện với Desrochelles.

Được rồi.

Tôi tới đó ngay trước vụ nổ.

Sở chỉ huy có ý tưởng rất hay
khi dựng bệnh viện...

...trong một kho chứa máy bay có
khí cầu được bơm khí hydro.

 

The Cornflower has just been evacuated.
Hoa bắp vừa được di tản.

 

Will he make it?
Cậu ấy có qua khỏi không?

Vết thương ngay hông không quá tệ.
Nhưng cậu ta bị viêm phổi rất nặng.

 

Cả hai anh đều được đăng ký
theo số thẻ của mình.

Tôi không muốn biết gì khác.
Nhưng dù sao cũng chúc may mắn.

 

Khóa cái ròng rọc đi!

 

Làm ơn!

 

Sau đó, tôi đi bộ tới Bernay.

Tôi không biết liệu vợ tôi
có nhận được lá thư của tôi không...

...nên mỗi ngày tôi chờ cô ấy
ở sân ga.

 

Với số tiền bán mọi thứ,
chúng tôi đã mua một nông trại ở đây,

 

Cái riêng biệt nhất mà chúng tôi tìm được.
Họ gọi nó là Nơi tận cùng thế giới.

 

Vậy đấy.

 

Tạm biệt.

 

Thật kỳ lạ.

 

Anh đã bắn một lỗ xuyên qua
đường sinh mạng của mình.

Tất nhiên.

Tôi đã chết rồi.

Ở Bingo Crépuscule, giống như hôn phu của cô.

 

Nếu cô có tìm thấy Jean Desrochelles
còn sống ở đâu đó, hãy cho tôi biết.

Cô biết phải tìm tôi ở đâu rồi.

 

Cứ tự nhiên như ở nhà!
Vào Giáng sinh, hãy đến bằng ống khói ấy!

Cho cô Mathilde.

Tôi sẽ đưa cho nó sau.

Nếu tôi là bà, tôi sẽ thức cô ấy dậy.

 

Có gì vậy?

 

"Cậu ấy còn sống.

 

Cứ ở yên đó, Mathilde. Cứ ở yên đó.

Tôi đang về đây. Germain Pire.''

 

Cháu thật ngốc làm sao!

 

Kẻ vô song đi lang thang,
nhanh hơn cả chú chó đua!

Cậu ta khỏe và thật sự còn sống,
nhưng cậu ta đã mất trí.

Hoàn toàn mất trí. Thậm chí cậu ta phải
học đọc và viết lại hoàn toàn.

Các bác sĩ điều trị cho cậu ta từ
năm 1917 không mấy hy vọng.

Nhưng ai mà biết được.

Có nhiều chứng lãng quên cũng như
nhiều người lãng quên.

Anh ấy ở đâu?

Ở Milly-la-Forêt.

Được nhận nuôi lần thứ hai.
Cậu ta vừa mất người mẹ nuôi đầu tiên.

 

Pierre-Marie, ông có biết ông Pire không?

Qua danh tiếng thôi.

Một vinh dự.

 

Mathilde, tôi sẻ tin khi tôi thấy tận mắt.

''Thấy tận mắt!''

Khi Jean Desrochelles được sinh ra...

...mẹ anh ta đã 40 tuổi và
không có đứa con nào khác.

Khi hiến binh bắt anh ta...

Để bổ sung cho quân đội ở Ardennes.

Bà ta trở nên tuyệt vọng.

Có một ngày, một người bạn chiến đấu
của con trai bà ghé thằm bà.

Chardolot. Chardolot.

Thật không may, đó là Jean.

 

Một quả đạn nhắm trúng anh ta.
Anh ấy đã chết được vài giờ.

 

Tôi cũng nên cho bà biết...

 

...người tù trẻ tuổi nhất có thể đã mạo nhận là Jean...

 

...bằng cách đổi số thẻ.

 

Bà ta rời khỏi cái ghế quen thuộc
vào ngày bệnh viện gọi cho bà...

...yêu cầu bà tới
giường bệnh của con trai.

 

Anh ta đang ngủ. Tôi sẽ để bà lại.

 

Bà là ai?

Mẹ của con, con yêu.

 

Ta là mẹ của con.

 

Tôi đã điều tra riêng một chút.

Bà Desrochelles đã chết cách đây hai tháng.

Bị một chiếc xe tải chèn phải
sau khi cãi nhau với một chủ cửa hiệu.

Và tôi không đoán đâu!

Nó nằm trong báo cáo.

Chúng ta đều biết thế rồi.

 

Bà đừng buồn.

Bà Desrochelles không phải chịu đau đớn đâu,
bà ấy chết ngay lập tức mà.

Không phải việc đó.

Tôi cảm thấy thật có lỗi.

 

Cô đã không tin vào cháu, Mathilde thân yêu.

Cô lẽ ra phải biết.

Cô rất xin lỗi.

 

Trong những điều cô ấy thích
trong Cuộc hành trình gian khổ của mình...

...mắt trời, bầu trời và thiên nhiên
luôn ở cạnh cô ấy.

Là một quý cô thật sự, cô ấy đã cố hết sức
để trông mình xinh đẹp nhất.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tươi mới...

...son môi rực rỡ,
chân mày được định hình .

Nhưng không dùng chút cọ nào
để làm dài mi mắt.

Vì cô ấy biết nước mắt
có thể làm nó nhòe đi.

 

Cậu ấy biết về chuyến viếng thăm của cô.

Chúng tôi đã nói một cô gái trẻ mà cậu ấy
yêu say đắm đang tới đây.

Cậu ấy đã hỏi tên cô và nói rằng nó rất đẹp.

Cậu ấy ở trong vườn. Cậu ấy đang đợi cô.

 

Khi em đi có đau không?

 

Em muốn xem anh đang làm gì không?

 

Anh sẽ cho em xem, sau khi nó đã hoàn tất.

 

Nhưng sao em lại khóc?

 

Mathilde dựa sát vào chiếc ghế sau lưng...

...nắm chặt vát áo trong tay
và nhìn anh ấy.

Trong làn không khí ngọt ngào,
dưới ánh sáng của khu vườn...

...Mathilde nhìn anh ấy.

Cô ấy nhìn anh ấy....

Cô ấy nhìn anh ấy....